Ở Việt Nam, văn hóa "chồng, con" dường như đã ăn sâu vào suy nghĩ khiến phụ nữ quên mất rằng ngày nay họ còn đam mê, còn khát vọng,
Họ còn mơ ước và còn cả thế giới chờ đợi để tung cánh bay vào. "Chồng, con" - một hiện thực nhạt nhẽo đến nhàm chán.
Có một điều rất lạ ở văn hóa của người Việt mà đôi khi tôi không thể hiểu nổi. Khi họ gặp một cô gái bước qua tuổi đôi mươi thì câu đầu tiên họ thường hỏi là: "yêu ai chưa, tính khi nào lấy chồng?", " tuổi này mà chưa cưới là ế rồi đó" hay "cưới nhanh rồi cho bố mẹ mày một thằng cu trước khi ông bà già rồi mà còn chưa thấy cháu".
Thế đấy! Và tôi luôn tự hỏi, thay vì những câu hỏi ấy, sao họ không hỏi các câu như ” lớn rồi, có định hướng gì cho cuộc sống chưa? “, ” tính khi nào mới đủ tiền chinh phục Châu Âu”, hay ” dự định mấy năm sẽ xây được nhà, sẽ tậu được ô tô hay sẽ sắm được phi cơ?".
Hay thật! Cái văn hóa "chồng, con" dường như đã ăn sâu vào suy nghĩ khiến họ quên mất rằng phụ nữ ngày nay còn đam mê, còn khát vọng, còn mơ ước và còn cả thế giới chờ đợi để tung cánh bay vào. "Chồng, con" - một hiện thực nhạt nhẽo đến nhàm chán.
Tôi nghe đâu đó người ta nói rằng "gia đình mà có con gái không lấy được chồng là gia đình vô phúc". Ôi cái định nghĩa về "phúc" của dân gian thật đáng sợ.
Có những người sống ở vùng quê vì sợ làng xóm xì xào về cô con gái mãi chưa có chỗ gả, vì sợ ba mẹ bẽ mặt với họ hàng mà họ đã vội vàng gật đầu với một kẻ chưa kịp yêu.
Có những cô gái vì không chịu nổi áp lực của thiên hạ, sự hối thúc của cha mẹ cũng vội vã tìm đến các mối tình chớp nhoáng để kịp cưới cho thế – gian hài lòng.
Vậy, "phúc" nghĩa là gì?
Là bất chấp tình yêu chỉ cần có người chịu rước về làm dâu là có phúc.
Hay là mặc kệ cảm xúc của bản thân, chỉ cần có chồng là có phúc.
Hài thật, những khái niệm cổ hủ vẫn cứ được tung hô giữa cuộc sống hiện đại.
Thực tế thì hiện nay, có rất nhiều cô gái đi theo xu hướng cưới – muộn để dành thời gian cho đam mê, cho sự nghiệp, cho ước mơ và cho việc tận hưởng cuộc sống độc – thân đầy tự do và thoải mái. Việc đó có gì sai?
Họ phát triển sự nghiệp để gặt hái hoa thơm nơi địa vị xã hội.
Họ đi theo đam mê để thỏa mãn những ước muốn của cá nhân.
Họ kiếm tiền, họ thành đạt và họ khám phá những mảnh đất mà từ lâu họ mơ ước.
Những điều đó không phải là "phúc" lắm hay sao?
Lấy chồng - tôi không phủ nhận nó là lẽ hiển nhiên trong đời người con gái nhưng đừng lấy nó ra là thước đo cho những giá trị của cuộc sống họ.
Lấy chồng - một dấu mốc đưa người con gái sang một trang mới hứa hẹn đầy hạnh phúc nhưng độc thân để thả lòng với những điều mình muốn đôi khi cũng là một khái niệm bình yên hiện hữu.
Lấy chồng - cái ngày sẽ xảy đến nhưng nếu hạnh phúc tắt đường, duyên không mở cửa thì cũng đừng quá bi quan bởi hạnh phúc còn nằm ở những điều ta chinh phục, ở thành quả gặt được khi ta theo đam mê và ở sự tự do trong cuộc sống.
Hỡi những cô gái đôi mươi chưa có bồ, những những cô gái gần chạm mốc ba mươi chưa lấy chồng! Mỉm cười đi vì bình yên đâu chỉ nằm ở khái niệm "kết hôn" đầy cứng nhắc.
Theo Triết học đường phố
0 nhận xét:
Đăng nhận xét