Tôi
không biết bắt đầu entry này từ đâu. Quả thực trong lúc nhàn rỗi, tôi
tình cờ lướt qua blog của ai đó, và bắt gặp hai con người, một số phận
trong lăng kính của một sinh viên nước ngoài. Tôi dám chắc còn nhiều số
phận như vậy, nhưng chúng ta không bao giờ nhận ra cho tới khi có ai đó
đến và thức tỉnh chính chúng ta. Tò mò, tôi tìm kiếm trên google và có
rất nhiều thông tin về câu chuyện này, câu chuyện của chàng sinh viên 23
tuổi cách chúng ta cả nửa vòng trái đất kể về cuộc đời hai mẹ con chị
Mùi. Không nhiều lời lẽ nhưng những hình ảnh thực sự sống động khiến
chúng ta phải chú ý, khiến chúng ta phải nhìn lại mình. Con mắt là để
nhìn thật đấy, nhưng cậu sinh viên kia không chỉ nhìn bằng con mắt mà
còn nhìn bằng cả tâm hồn và lòng trắc ẩn. Cảm ơn Justin Maxon vì một câu
chuyện hay và nhiều ý nghĩa. Tôi xin phép được mượn những thông tin này
để chia sẻ với mọi người.
I
don’t know how to start this entry. I accidently dropped in someone’s
blog and met 2 persons in one fate on the lens of a foreign student. I
bet there are lots of such fates, but we never can realize them until
someone comes and wakens us up. Curiously I searched on google and found
out cores of information about the story told by a 23 year-old student
who comes here from another half of the earth. Obviously we see the life
by our eyes. But the student I mentioned above doesn’t only see by his
eyes but by his soul and compassion. Thanks Justin Maxon for an
interesting and meaningful story.
Justin Maxon (còn gọi là Max điên), Sinh viên khoa Nhiếp ảnh ĐH bang San Francisco, California, Hoa Kỳ.
Tôi
gặp chị Lê Thị Mùi và đứa con trai chị lang thang trên cầu Long Biên
vào một chiều nọ. Tôi theo dõi họ từ rất xa, chị Mùi khoác tay nải trên
vai, chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần cộc, phía trước, thằng con trai
chị đang lon ton chạy chân trần.
Tôi
đã đi theo hai mẹ con chị cả ngày hôm đó, từ lúc trên cầu đến khi hai
người tới một bãi tắm ven sông Hồng, và đã chứng kiến tình mẫu tử tuyệt
vời của họ.
Tối
hôm đó, sau khi lang thang cả ngày cùng mẹ con chị Mùi, tôi cảm thấy
trong mình có cái gì đó thật khác lạ. Niềm hạnh phúc giản đơn của họ cứ
luẩn quẩn trong tâm trí tôi và thôi thúc tôi tiếp tục tìm hiểu và cảm
nhận cuộc sống của mẹ con chị.
Thế
rồi tôi đâm ra ngưỡng mộ cái tình mẫu tử ấy. Tôi lang thang theo họ
suốt 2 tuần liên tục, cảm nhận mối liên kết giữa hai người, về ước mơ
giản dị và tâm trạng ngập tràn niềm hy vọng của mẹ con chị.
I
met Le Tee Muy and her son walking over the Long Bien Bridge in Hanoi,
Vietnam, one afternoon. I saw them from afar, Muy walking with her one
bag of possessions, wearing nothing but a small pair shorts, and her son
running barefoot ahead.
I
followed them that day as they walked across the bridge and down to
their bathing spot on the Red River, witnessing their genuine care for
each other.
I
left that night after spending the day with them feeling some how
different inside. Their happiness had stirred something in me and while
laying in bed that evening, I wanted nothing then but feel more of what I
had felt around them.
It was a major lesson in perspective for me. From that point on, I was infatuated with their relationship.
I followed
them everyday for two weeks, witnessing their connection, their need
for simplicity, and their overwhelming sense of hope. I hope I was able
to do justice to their relationship and to what I felt everyday that I
was around them. Thank your for looking.
Chị
Lê Thị Mùi, 42 tuổi, ôm hai chân đứa con trai 5 tuổi, Trần Văn Phả,
đang cười như nắc nẻ đi lên từ một bãi tắm ven sông Hồng, sau khi hai mẹ
con đã chơi đùa thỏa thích.
Chị
Mùi tâm sự, chị thích chơi với Phả bất cứ lúc nào có thể để giữ cho tâm
hồn nó được thuần khiết; bởi vì hơn ai hết chị hiểu rằng cuộc sống
không nhà cửa khó khăn như thế nào đối với thằng bé.
Cuộc
sống lang thang vô gia cư đã theo chị và đứa con trai suốt 5 năm nay vì
chồng chị đã từ bỏ gia đình để chọn con đường hủy hoại mình bằng heroin
để rồi chết vì căn bệnh thế kỷ AIDS 3 năm trước. Chị Mùi phải cùng lúc
đấu tranh với cả căn bệnh tâm thần và HIV. Dù phải đối mặt với bao nhiêu
thử thách hàng ngày, sợ công an bắt, sợ không thể tồn tại, chị và đứa
con trai vẫn tràn ngập niềm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng.
After
playing in the water of the Red River, in Hanoi, Vietnam, Le Tee Muy,
42, caries her son, Trun Van Pha, 5, out of the water by his feet, while
Pha laughs with delight.
Muy
recognizes how difficult her son's life is living without a home and
said she likes to play with Pha as often as possible to keep his spirits
high.
For
the last five years, Muy has been living homeless with her son Pha,
because the father of her child was a heroin addict who died of AIDS
three years ago and didn't take care of his family. Muy deals both with a
mental disorder and the reality of having HIV. Even though Muy faces
many daily challenges, like the threat of being arrested by the police,
and has very little means to survive, she and her son have an
overwhelming sense of hope for the future.
Hàng
ngày, chị Mùi và con trai đi dạo trên cầu Long Biên và luôn dừng lại ở
điểm này sau khi kết thúc bài thể dục buổi sáng. Chị thường ngồi ngắm
nhìn dòng sông Hồng trong khi thằng Phả đưa bàn tay đẩy đẩy lưng mẹ. Chị
Mùi có tiền sử bệnh tâm thần nên thỉnh thoảng có những hành động khá
nguy hiểm như ngồi trên thành cầu.
Every
day, Le Tee Muy, 42, and her son, Trun Van Pha, walk across the Long
Bien bridge, in Hanoi, Vietnam, always stopping at this spot to complete
thier daily exercises. Muy takes a break from doing sit ups and looks
out to the Red River, while Pha pushes her on the back. Muy has dealt
with a mental disorder in the past and sometimes will do things that are
dangerous like sit at the edge of the bridge.
Tối
tối, hai mẹ con ngủ trên con phố gần Ga Long Biên. Khi đứa con đã yên
giấc, chị vẫn còn thức rất khuya, thường là đến 12 giờ đêm để thu dọn
đống giấy báo dùng làm mâm cho bữa tối.
Every
night, Muy and her son Pha sleep in the street close to the Ga Long
Bien train station, in Hanoi Vietnam. While her son sleeps, Muy always
stays up late, often till 12:00 am, to clean up the newspaper she uses
as a place setting for her and her son's dinner.
Chị
Mùi lôi túi hoa quả xin được đêm trước, loại ra những trái hỏng, trong
khi Phả dựa người vào lưng mẹ. Chị có rất ít của cải và luôn lôi ra khỏi
cái chiếu cói để sắp xếp lại trước khi ra bờ sông. Nơi mẹ con chị Mùi
sinh sống có hàng trăm người qua lại, vào ra ga. Chị không muốn lại bị
bắt vì để đồ đạc lung tung ở khu vực này.
Le
Tee Muy, 42, goes through a bag of fruit that was given to her the
night before, sorting out the rotten pieces, while her son, Trun Van
Pha, leans on her for support. Muy owns very little and always pulls her
possessions out on her bamboo mat, in order to organize herself before
she leaves for her walk to the Red River. Where Muy and her son are
living hundreds of Vietnamese walk each day to and from the train
station and she does not like it when her stuff is not organized because
she was arrested
Chị
Mùi cầm trên tay 4 ống kim tiêm vừa nhặt được. Thằng Phả đứng cạnh mẹ.
Sau ngày Hà Nội mừng Tết Nguyên Đán, hàng ngày mẹ con chị Mùi đi giữa
đống kim tiêm cứ tăng dần lên dưới gầm cầu Long Biên. Chị bỏ hàng giờ
nhặt cả trăm ống kim tiêm ra khỏi lối đi và xếp lại thành đống. Chị
thường có thói quen nhặt rác xung quanh nơi chị đi qua. Chị là người tín
Phật và tin rằng chị đang giúp mọi người xung quanh bằng cách đó.
Le
Tee Muy, 42, holds four heroin needles that she recently picked up,
while her son, Trun Van Pha, 5, stands next to her. The day after the
annual new years Tet celebration in Hanoi, Vietnam, there was an
dramatic increase of around 70 heroin needles around where she walks
every day under the Long Bien Bridge. Muy spent an hour barefoot picking
upwards of hundred needles and placing them in one pile out of harms
way. Every where Muy walks she habitually picks up the garbage around
her. She is a practicing Buddhist and believes that by picking up
garbage she is helping those around her.
Chị
nắm tay con trai khi đi dạo trên đường cao tốc ở Hà Nội. Phả rất thích
nắm tay mẹ, không lúc nào rời. Ngày ngày, hai mẹ con đi bộ gần 2 cây số
quanh thành phố, thường thì ven bờ sông, nhưng đôi lúc Phả lại thích
khám phá những con phố.
Le
Tee Muy, 42, holds the hand of her son as they walk next to the highway
in Hanoi, Vietnam. Pha likes to keep a hold of his mother and will
frequently reach for his mothers hand. Every day Muy and her son Pha
walk up to 10 miles barefoot around the city, most often around the Red
River, but sometimes just because Pha likes to explore the streets.
Chị
Mùi đem theo tất cả gia tài chị có trong một chiếc túi rảo bước phía
trước cậu con trai trong khi thằng bé đang chạy theo để bắt kịp mẹ. Chị
luôn để mắt tới Phả nhưng chị muốn để con trai được tự do chạy nhảy tới
nơi nó muốn. Và thằng bé cứ hay phải chạy để đuổi kịp nhịp bước nhanh
của mẹ như thế.
Le
Tee Muy, 42, caring all the valuable possessions she owns in one bag,
walks head of her son, Trun Van Pha, 5, while he runs to catch up with
her. Even though Muy always keeps an eye on her son, she likes to give
him the freedom to walk where he wants and often he will have to run to
catch up to his faster walking mother.
Ngày
nào cũng vậy, mẹ con chị Mùi lại kỳ cọ cho nhau dưới sông. Chị biết
cuộc sống lang thang đường phố thật khó khăn với Phả, và chị muốn thằng
bé được sạch sẽ để nó cảm thấy dễ chịu hơn.
Every
day, Trun Van Pha, 5, and her mother, Le Tee Muy, 42, help each other
bath in the Red River. Muy said she knows how hard Pha's life has been
living in the streets and keeping him clean is something she can do make
his life easier.
Chị
đứng bên bờ sông gọi thằng Phả đang còn nghịch nước, trong khi nó còn
chưa muốn về. Ngày nào cũng vậy, hai mẹ con đùa nghịch cả 8 giờ đồng hồ
bên khúc sông đã bị ô nhiễm nặng do rác thải từ thành phố.
Le
Tee Muy, 42, stands over her son on the bank of the Red River calling
him in from the water, while Pha voices his displeasure with having to
leave. Every day Muy and her son spend up to 8 hours beside the river,
which is know for being polluted with the city's sewage.
Hai
mẹ con ngồi trên bãi cỏ ven sông Hồng ngắm trời mây bao la. Chị nói con
trai chị là nguồn vui của chị, và hai mẹ con rất yêu thương nhau. Và họ
vẫn là chỗ dựa cho nhau ngay cả khi phải sống trong thiếu thốn giữa
những con đường, góc phố.
Le
Tee Muy, 42, and her son, Trun Van Pha, 5, sit in the grass next to the
Red River enjoying a break in the clouds. Muy said her son makes her
very happy and that she and her son love each other dearly. Even though
they live with little on the streets, they have each other for support.
Thêm một vài bức ảnh nữa của Maxon về mẹ con chị Mùi
Đánh răng bên sông
Cắt tóc
Tè nào con trai
Liêu xiêu bóng nhỏ
Xin hoa quả ở chợ
Vui con nhé!
Chăm con
Người Mẹ
Viên gạch vỡ
Hạnh phúc thật giản đơn
Mẹ và con
Phút giây hạnh phúc
Hờn dỗi
Nhà
Gột rửa bụi đời
Đăm chiêu
Ghi nhận từ http://tuoitre.vn/:
Dưới
đây là một đoạn trong câu chuyện của chị Mùi mà Justin thu âm được,
phóng viên đã chép lại bằng văn bản, trung thực với cách phát âm của
chị: “đến khi có cháu Phả thì tôi quyết tâm nà không có tiền chồng
cho, nhà chồng không cưu mang giúp đỡ, tôi cũng quyết tâm đẻ cho chồng
tôi một cháu trai nữa, và tất cả đã được như ý nguyện. Thế nhưng mà nói
chung nà mẹ con để dành dụm được một triệu bạc thì đi thuê nhà ở Quảng
Ninh nghỉ đẻ đấy, thuê nhà thì bà cụ cũng nấy rẻ, bốn chục nghìn một
tháng thôi, thế nhưng mà đến khi vừa tiền đi đẻ ở bệnh viện này, vừa
tiền ăn, tiền trọ các thứ, đến được hai tháng rưỡi nà hết sạch. Anh
chồng chết rồi chứ, anh chồng bố thằng Phả đấy, nghiện...”.
Chị
Mùi trông hệt như những người điên vẫn thường lang thang không áo quần.
Chị cùng con trai lững thững trên cầu, cúi nhặt rác rưởi, vừa để dọn
sạch lối đi, vừa tập thể dục. Đến bữa, họ đi xin ăn. Đêm tối, họ ngủ
trên manh chiếu ở một góc cầu Long Biên. Hãy nghe câu chuyện của họ:
“Hàng ngày cuộc sống của hai mẹ con thì mẹ ăn thế nào cũng được, còn cháu thì có khi nà cũngphải
đi xin cho cháu ăn. Cháu ăn sạch hơn mẹ một tí. Bây giờ hàng ngày đi
xin thì cũng muốn dạy cho cháu một cái nễ phép, để cho cháu sau này được
ngoan ngoãn hơn. Hàng ngày muốn cháu được ngoan ngoãn thì mẹ không được
nói năng những câu thô tục quá để cháu tự hấp thụ vào. Mẹ cũng phải tự
rèn mẹ để cho con nó học tập thôi chứ còn không bắt buộc cháu điều gì
cả. Cháu rất yêu và quí mẹ”.
"Cháu
bây giờ nhé, từ lúc mụ dạy đã cười rất sảng khoái ở giấc mơ đấy, giấc
ngủ ý. Tôi để ý như thế. Và trong cái tình cảm mẹ con nà có một núc ôm
con mà cảm thấy thương con đến lồng làn, có một núc như thế đấy. Phả nà
nhất. Từ bé đến giờ chưa bao giờ xa. Có một nần cai sữa để gửi ở nhà dì
thôi, mà suốt đêm cháu cứ ra sân ngồi. Đêm tối như thế cháu không sợ,
cháu cứ một mực đòi dì nà đi tìm mẹ" (chị Mùi kể - ghi lại từ băng thu âm của Justin Maxon)
Mẹ con chị Mùi đã làm tôi thay đổi
Justin
Maxon đến VN cách đây ba tháng bằng số tiền tiết kiệm được sau khi thực
hiện một số dự án ảnh ở quê nhà về người vô gia cư và cuộc sống ở New
Orleans một năm sau cơn bão Katrina. Anh còn là thành viên của
photoworld.com.vn, một website nhiếp ảnh qui tụ nhiều phóng viên ảnh VN
dưới cái tên MadMax (tức Max “điên”).
Anh đi lang thang khắp Hà Nội để tìm kiếm đề tài chụp ảnh, rồi bất chợt nhìn thấy mẹ con chị Mùi.
Max,
24 tuổi, kể: “Tôi trông thấy một người phụ nữ và đứa trẻ trên cầu Long
Biên. Chị mặc độc chiếc quần soọc. Trong vòng hai tuần ở Hà Nội, tôi
chưa bao giờ nhìn thấy điều gì giống thế. Đó là điều vô cùng lạ lẫm ở
đất nước tôi. Tôi bắt đầu đi theo họ và khám phá mối liên hệ mẫu tử giữa
họ. Từ đó, có một điều gì đó thẳm sâu trong tâm hồn cứ kéo tôi đi theo
hai mẹ con.
Tôi
từng cảm thấy lạc lõng khi phải sống ở một đất nước mới với những trải
nghiệm mới. Hai mẹ con chị có vẻ lẻ loi giống tôi. Có một điều kỳ lạ ở
họ đã làm tôi thay đổi, đó là việc tìm thấy hạnh phúc từ nội tại. Ở Mỹ,
bạn được cho là hạnh phúc khi bạn sở hữu một tài sản. Nhưng ở đây, hai
mẹ con chị hoàn toàn tay trắng. Chị ấy thậm chí còn thích cuộc sống
không nhà cửa hơn là bị nhốt trong một trung tâm xã hội. Chị ấy theo đạo
Phật. Chị ấy bị đặt bên lề xã hội. Chị ấy cho tôi thấy tất cả chúng ta
đều là con người với tất cả ý nghĩa nhân bản của từ này”.
Max
đã chụp ảnh mẹ con chị Mùi trong cuộc sống hằng ngày, những tấm ảnh
chân thực, tự nhiên và tình cảm, đúng như những gì anh cảm thấy. Max đi
theo hai mẹ con từ sáng tới đêm trong mười ngày đầu tiên. Trong những
ngày đó, luôn có một đám đông đi theo anh, người tò mò, người chê cười,
người dọa nạt anh không được ghi lại “hình ảnh xấu của VN”, người can
ngăn anh vì cho đó là một việc vô tích sự.
Max
cảm thấy khó khăn khi mình và mẹ con chị Mùi bị bao vây hằng ngày như
vậy. Anh giả vờ lảng đi, rồi quay lại với mẹ con chị Mùi cứ ba ngày một
lần để hoàn thành những tấm ảnh cuối cùng trong dự án. Cứ như vậy sau ba
tuần, 24 bức ảnh đẹp nhất về cuộc sống hằng ngày của mẹ con chị Mùi ra
đời.
Tạm
biệt chị Mùi và bé Phả, Max “điên” vào Quảng Trị, Đà Nẵng để chụp ảnh
về những nạn nhân bị nghi nhiễm chất độc da cam. Sau ba tuần cùng sống,
cùng ăn, cùng ở với một gia đình ở Đông Hà, Quảng Trị, Max đã hoàn tất
dự án ảnh thứ hai ở VN. Trước khi lên đường về Mỹ, Max nói: “Tôi sẽ tìm
cách quay trở lại đây trong khoảng một năm tới, sau khi tốt nghiệp”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét