Chắc chắn tất cả những ai đã từng yêu, đang yêu và sẽ yêu cũng đều tự hỏi tại sao trong tình yêu lại tồn tại những khoảng cách “khó chịu” đến như vậy. Tại sao hai người yêu nhau và luôn muốn gắn bó bên nhau nhiều khi lại cứ phải xa nhau. Giữa họ vào một số thời điểm vẫn luôn tồn tại một khoảng cách – cả về thời gian và không gian. Người này chờ đợi người kia trong hy vọng và đi cùng những giấc mộng đẹp trong từng giấc ngủ yên bình họ chúc nhau trước khi đi ngủ. Họ yêu nhau và đợi chờ từng phút giây để được đến bên nhau. Mọi cảm xúc đặc biệt đều đến với họ một cách tự nhiên. Và Họ đã yêu nhau thực sự.
Trên mỗi cuộc hành trình về nhà hay trở lại trường này đều tồn tại một thứ gọi là khoảng cách. Chuyến tàu hay chiếc ô tô khách đưa anh càng về đến gần nhà, đưa anh đến càng gần trường thì cũng có nghĩa là anh đang ở càng xa em hơn. Anh biết, những lúc chúng mình học tập hay sinh hoạt ở hai nơi khác nhau, cả hai đều chỉ có một mình, một mình đối diện với bộn bề cuộc sống, với những hiểm nguy do cuộc đời đem lại. Anh thấy lo lắng. Anh sợ em gặp nhiều khó khăn, sợ em phải chịu đựng những thứ khó chịu hay buồn đau một mình. Thậm chí anh sợ mất em. Anh yêu em nhưng hiện tại không thể bên em mọi lúc. mọi nơi. Nhiều khi anh cảm thấy mình bất lực vì tạm thời chưa thể và cũng chưa đủ khả năng chăm sóc, quan tâm đến em chu đáo nhất mà những người yêu nhau có thể làm cho nhau. Anh không dám nói và cũng không muốn nói ra (hi vì em không cho nói – nói trộm một ít thôi) nhưng quả thực em thiệt thòi quá nhiều thứ khi yêu anh. Anh thấy mình thật may mắn khi có được tình yêu của em. Tình yêu đó đã tiếp thêm cho anh rất nhiều sức mạnh và niềm tin cũng như niềm vui sống. Cuộc sống của anh thật vui khi có em luôn ở bên.
Anh Nhớ em vô cùng. Mỗi chặng đường, những miền đất anh qua, trong đầu lúc nào anh cũng chỉ nghĩ về em với cảm xúc nhớ nhung, lo lắng hòa trong niềm hạnh phúc trào dâng. Mỗi khi chuyến tàu hay chiếc xe khách tạm dừng ở nơi đó, anh cồn cào gan ruột, đầu óc anh như muốn nổ tung. Nỗi nhớ em dâng trào. Đôi chân anh chỉ định bước xuống…và hướng về nơi Em Nhưng rồi anh đã cố dùng lý trí của mình để kiềm chế con tim và cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong nó. Anh nói cho em đôi điều tưởng tượng về viễn cảnh chúng mình gọi nhau bằng hai tiếng thân thương mà giản dị “Anh ơi!” “Em ơi!” rồi cả hai ôm chầm lấy nhau, vỡ òa trong niềm hạnh phúc trào dâng như thể sau bao ngày xa cách. Em cười bảo: ” Như là phim Hàn Quốc ấy!”. Anh nhìn em: “Không cần, chỉ có anh và em là đủ không cần giống hay thêm cái gì hết”. Em chốt lại ” Em cũng nghĩ như anh, chỉ cần có thể và chúng mình luôn có nhau và bên nhau mãi mãi”….Anh cùng Em cười tươi trong niềm hạnh phúc đang tỏa ra mãnh liệt từ tận sâu thẳm hai con tim đồng điệu….
ST
0 nhận xét:
Đăng nhận xét