Con đường em đi lay lắt trắng mộng vô thường. Đổ nát hết rồi, lâu đài mang dáng vẻ niềm tin và di chất mang màu hi vọng mà em từng xây một thuở, còn mong gì giấc mộng độ xuân thì tái sinh, chỉ sấy khô những khoảng lặng để dị bản nỗi cô đơn.
Em. Tên nô lệ thủy chung của niềm tuyệt vọng, khiến em như trượt ngã trên những lối mòn hoang vu, lồng lồng miền gió bạt.
Em cần một mùa nắng ải thôi cũng đủ.
Em cần một vầng trăng mộng đóa phù hư.
Em cần thả nét hồn nhiên xuống ngạo nghễ với đời.
Không tị hiềm, không hoán đổi. Nhưng tri kỷ nào tìm thấy? Và ai? Ai sẽ gọi mùa thênh thang nắng vào tuổi hoa niên cho em?
Em vẫn chờ một ngày nắng đẹp
Em vẫn chờ nụ cười trong veo trở lại.
Em chờ một ngày sáng. Em chờ một bình minh.
Và giờ, em vẫn yên lặng đứng đây, ru tuổi hoa niên đợi mùa sau gieo hạt, cho cánh đồng tròn nhịp gọi nắng đơm hoa trở giấc. Những ngón lam ngà dang tay chào tiễn biệt vực thẳm, em vẫn giữ nét phong trần nằm phơi trên vòng quay nhức của mép viền hi vọng.
Bình yên là một viên ngọc châu sáng bừng giữa những đêm trắng, em như người thợ đào ngọc quý, từng phút gom nhặt những thương thân và khư khư giữ mộng ngọc ngà.
Bóng heo mây vỡ sắc lam chiều vương khói nhạt đang thả mắt biếc vào em, và gọi nụ cười hồn nhiên em về thất tịch, làm một cuộc hợp hôn với giấc mơ chờ người gọi mùa thênh thang nắng.
Bình yên là một viên ngọc châu sáng bừng giữa những đêm trắng, em như người thợ đào ngọc quý, từng phút gom nhặt những thương thân và khư khư giữ mộng ngọc ngà.
Bóng heo mây vỡ sắc lam chiều vương khói nhạt đang thả mắt biếc vào em, và gọi nụ cười hồn nhiên em về thất tịch, làm một cuộc hợp hôn với giấc mơ chờ người gọi mùa thênh thang nắng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét