Con phố chiều nay nhẹ tênh, chầm chậm
trôi như đang hối hả đi tìm một chút nhớ. Gió vẫn khẽ chờn vờn bên gốc
bàng phủ đầy lá rụng. Bỗng lao xao gió hát khúc tình ca chiều thu bâng
khuâng gợi muôn vàn kỉ niệm. Nắng xen nghiêng đổ loang vào mắt ai đang
ngập ngừng, chầm chậm bước về phía cuối con hẻm nhỏ sâu hun hút. Trên
vai mềm bỗng ướt nhèm, cơn mưa chiều chớm thu vội buông hững hờ, bỏ lại
sau lưng những mảnh ghép loang màu thời gian cho một điều sắp qua, sắp
cũ, sắp xa…
Tháng Chín sắp đi rồi, chóng vánh những
yêu thương chưa kịp ngỏ, ai đó có bỏ lỡ những khoảnh khắc chưa kịp giữ,
để rồi chợt một ngày loay hoay mải miết đi tìm lại yêu thương xưa cũ
thì giật mình nhận ra chẳng còn gì để tìm. Mùa thu ùa về mơn man theo
điệu nhảy nhẹ nhàng, êm ái, lâng lâng của tháng Chín như cô gái đôi mươi
ngượng ngùng giấu nụ cười sau tà áo trắng tinh khôi ngày tựu trường.
Cơn mưa vội vã một chiều cuối tháng
Chín dường như níu lòng người ở lại với thời gian, ở lại với mùa thu
hanh hao thêm chút nữa nhưng rồi sự hối hả của tháng Mười đang gần kề
chẳng thể giữ được mùa xưa cũ. Chợt thấy nhớ những sáng tháng Chín miên
man xoay xoay người hứng lấy giọt mưa nhẹ tinh khiết, vỗ vỗ vào trái tim
yêu những rung động êm ái. Tháng Chín thật đẹp…
Có ai nép mình bên gốc phượng già lả tả
lá vàng bé xíu rơi nghiêng, chạnh lòng muốn ôm trọn cả bầu trời tháng
Chín vào lòng, ôm trọn tình yêu đầu mới chớm giữa buổi chiều gió hát.
Một nụ cười xen nghiêng, nắng ùa sâu vào đôi mắt ngập tràn mùa thu. Bên
góc đường quen, dáng liêu xiêu bé nhỏ của cô gánh hàng hoa đang chầm
chậm rảo bước như gánh đi hết những gì thuộc về tháng Chín, gánh đi yêu
thương và gánh cả những vụng dại mới yêu.
Ai đó vẫn bảo rằng tháng Chín mùa yêu,
mùa nhớ, mùa bàn tay khẽ đan chặt vào nhau, lắng nghe từng nhịp thở đều
đều và cảm nhận tình yêu thật dịu mát như mặt nước mùa thu. Cô gái bẽn
lẽn quay mặt đi, vương một nụ cười hạnh phúc, nắng chiều đổ xuống mái
tóc buông dài trong gió bỏ chàng trai đứng ngẩn ngơ một mình. Tình yêu
đầu ngượng ngùng, giấu che nhưng hình như trái tim cô gái đã hé mở khi
thu về.
Cuối tháng, mưa ào ào thoáng qua, có
chàng trai lao vội ra đường hớt hải gọi theo gánh hoa rực rỡ sắc màu,
chọn nhanh một bó sen hồng cuối mùa… Và rồi nắng rớt. Tháng Chín sắp qua
nhưng mùa thu còn ở lại, tình yêu còn ở lại trong đôi mắt đong đầy yêu
thương đó.
Cô gái bé nhỏ giữa phố phường tấp nập,
cố chen chân len vào dòng người để kịp lên chuyến xe cuối cùng, khi xe
lăn bánh cô thấy cả quê hương trong mắt nhuộm nhớ thương.
Tháng Chín và mùa thu quyện chặt vào
nhau, êm ái đến lạ. Tình yêu đã gõ cửa từ lúc nào không ai hay, chỉ biết
rằng trái tim mình có thêm một điệu nhảy mới, điệu nhảy dưới mưa, xoay
người cảm nhận, khẽ chạm mắt nhau. Như thế là tình yêu đã về. Những
khoảnh khắc ấy, chỉ ngưng lại một chút thôi, đủ để cả hai cảm nhận và
giữ trọn. Để mỗi lần nhớ lại còn thấy bối rối vì một miền nhớ thương đã
cũ khi đành lòng nói lời chia tay với tháng Chín…
Mùa thu, mùa đổ lá, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng tha thiết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên.
Tháng Chín đi, đi rồi đó, Hà Nội chẳng còn hanh hao, em có lỡ hẹn với yêu thương.
Ban Mai Xanh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét